CHÚNG TA NHẬN RA BÀI HỌC GÌ TỪ SỰ CỐ HỎA HOẠN Ở CHUNG CƯ MINI HÀ NỘI?

 

“Chú cứu mẹ con trước đi, con không sao cả”

 

Thật đáng buồn khi chúng ta nhắc đến vụ việc hỏa hoạn chung cư mini ở Hà Nội, có lẽ ai cũng sẽ đau xót và rơi giọt lệ vì vụ cháy thương tâm ấy đã cướp đi mạng sống của biết bao nhiêu người, lấy đi cả những ước mơ còn dang dở và lấy đi cả những người bố, người mẹ, cả một gia đình. 

 

Ngày 12/09/2023, một cơn mưa to cũng chẳng thể nào xoa dịu đi ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, những tiếng kêu cứu bất lực trong vô vọng vì họ chẳng thể nào chạy thoát khỏi đám cháy đó. 

Có anh lính cứu hỏa thất thần đưa một bé trai lên xe cứu thương và vội vã nói :” Cháu mất rồi, không còn thở nữa, tôi phải đi cứu cháu khác”. 

Có người con biết sẽ không thể qua khỏi vì đám cháy đã lan tới phòng, anh cũng chẳng thể nhảy xuống vì quá cao. Anh đã gọi cho bố lần cuối và nói :” Bố ơi, chỗ con cháy rồi, con bị ngạt khói không thở được” rồi sau đó lại im bặt.

Có người bố cũng không tìm được lối ra, vậy nên người bố ấy đã ôm đứa con chỉ mới 2 tuổi của mình nhảy từ trên lầu xuống rồi tử vong cả 2 cha con tại chỗ.

Có người cha già ngồi khóc thất thanh nói với bác hàng xóm :”Bác ơi con tôi nó học giỏi, nó đẹp trai lắm. Nó mới 20 thôi, nó chết rồi”

Có người cha, người mẹ dặn đứa con gái lớn 9 tuổi chạy lên sân thượng, còn người cha ôm đứa em gần 1 tuổi và người mẹ ôm bé nhỏ còn lại nhảy xuống. Cả hai đều bị gãy tay và chân, nhưng điều đau hơn cả điều ấy là đứa con gái lớn đã mất trong đám cháy.

Có người con vì biết mình không thể sống mà đã gọi cho bố:” Bố ơi, cháy chung cư rồi, các cháu chết hết rồi, con cũng chết đây”.

Có người con gái là tân bác sĩ nội trú, em đã cố gắng học và trở thành 1 trong 3 người ở Thái Bình thi đỗ bác sĩ nội trú ở Đại học Y Hà Nội. Em là cả niềm ước mơ, tự hào của bố mẹ nhưng đều đã bị thiêu rụi trong đám cháy đó.

Còn gì đau lòng hơn bằng việc mất đi người thân, một người quan trọng trong lòng của mỗi người. Nỗi đau ấy còn lớn hơn việc bạn bị dao cứa vào da thịt. Bản thân tôi chỉ là một người xa lạ, nhưng khi đọc thông tin ấy, tôi thương gia đình các nạn nhân vô cùng. Bởi lẽ họ ra đi mà không báo trước, chúng ta chưa kịp chuẩn bị tâm lý và tinh thần để tiếp nhận điều thương tâm này. Tâm trạng của chúng ta khi đối diện với những câu chuyện đau buồn như vụ hỏa hoạn chung cư mini ấy thật sự không thể diễn tả bằng lời. Đó là một sự đau đớn, tổn thương và bất lực. Chúng ta có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và nỗi thất vọng của những người thân của các nạn nhân, những người đã mất đi những người thân yêu của họ trong một cách đầy thương tâm.

 

Tôi cảm thấy lòng mình xao động và đầy xót xa khi nghĩ đến những đứa trẻ vô tội, những con người trẻ tuổi và những người cha mẹ đã phải trải qua cái chết mà họ chẳng thể nào lường trước. Điều này làm cho cuộc sống trở nên quá bất công và đầy căm phẫn.

 

Chúng ta cũng không thể không ngẫm nghĩ về tình yêu thương và hy sinh của những người lính cứu hỏa và những người dũng cảm khác trong vụ cháy. Họ đã đứng lên để bảo vệ cộng đồng và cố gắng cứu người trong khi đang đối mặt với nguy cơ và khó khăn lớn. Điều này làm cho tâm hồn chúng ta phải nghiêng đầu tôn kính và biết ơn sự hy sinh của họ. Cuộc sống đã dạy cho chúng ta rằng đôi khi nó có thể cứng rắn và không thể lường trước được. Và khi chúng ta bị đối diện với những thảm kịch như vậy, chúng ta cần đứng lại, cùng nhau ủng hộ, và chia sẻ tình cảm để giúp nhau vượt qua. Chúng ta cũng cần học hỏi từ những câu chuyện như vậy để tôn trọng cuộc sống và đối xử với nhau một cách tốt hơn, bởi vì cuộc sống có giá trị và quý báu, và chúng ta không bao giờ biết được ngày mai sẽ điều gì đến.

Sau đám cháy tàn khốc ở Hà Nội, điều chúng ta nhận ra là :

“Cuộc đời vô thường, thời gian có hạn.Thêm một lần gặp gỡ cũng bớt đi một lần gặp gỡ

 Mong chúng ta sẽ trân trọng khoảnh khắc của cuộc đời mình vì biết đâu

 Đó có thể là LẦN CUỐI”