[fusion_builder_container hundred_percent=”no” equal_height_columns=”no” menu_anchor=”” hide_on_mobile=”small-visibility,medium-visibility,large-visibility” class=”” id=”” background_color=”” background_image=”” background_position=”center center” background_repeat=”no-repeat” fade=”no” background_parallax=”none” parallax_speed=”0.3″ video_mp4=”” video_webm=”” video_ogv=”” video_url=”” video_aspect_ratio=”16:9″ video_loop=”yes” video_mute=”yes” overlay_color=”” video_preview_image=”” border_size=”” border_color=”” border_style=”solid” padding_top=”” padding_bottom=”” padding_left=”” padding_right=””][fusion_builder_row][fusion_builder_column type=”1_1″ layout=”1_1″ background_position=”left top” background_color=”” border_size=”” border_color=”” border_style=”solid” border_position=”all” spacing=”yes” background_image=”” background_repeat=”no-repeat” padding_top=”” padding_right=”” padding_bottom=”” padding_left=”” margin_top=”0px” margin_bottom=”0px” class=”” id=”” animation_type=”” animation_speed=”0.3″ animation_direction=”left” hide_on_mobile=”small-visibility,medium-visibility,large-visibility” center_content=”no” last=”no” min_height=”” hover_type=”none” link=””][fusion_text columns=”” column_min_width=”” column_spacing=”” rule_style=”default” rule_size=”” rule_color=”” hide_on_mobile=”small-visibility,medium-visibility,large-visibility” class=”” id=””]
Nghề Gia sư – Có công mài sắt, có ngày nên kim
Bạn phải biết trân trọng, thương yêu học trò của mình bằng cả trái tim. Và kịp thời khuyên nhủ khi gặp khó khăn, cũng như động viên khuyến khích khi đạt được thành công trên con đường của chính mình.
“La la land” – một bộ phim mà mình cực kì yêu thích vì khi xem phim, mình như thấy được bóng hình của chính bản thân ở trong đó, “những kẻ khù khờ mộng mơ” đúng nghĩa. “Không ai chọn lựa nơi nghèo khó để tận hưởng”. Nhưng mà mình đã chọn lấy nghề giáo làm con đường tương lai cho chính mình. Dù bọn sinh viên chúng mình thường nhắc tới hai chữ thiêng liêng ấy như một sự “khổ cực”. Và đối với sinh viên, trở thành Gia sư là cách dễ nhất để từng bước hiện thực hoá nó. Mình cũng không phải là ngoại lệ. Mang trong mình bao khao khát của người làm thầy, mình lao đến một trung tâm Gia sư gần nhà để nhận lớp.
Đó là một căn nhà ở khu vực quận 12, cách tương đối xa nhà mình. Sáng hôm ấy mình dậy thật sớm, ăn vội ổ bánh mì, xem nhanh lại giáo án rồi lên đường. Mình không thể nào quên được cái cảm giác của bản thân vào sáng ngày hôm ấy. Nó lâng lâng, hồi hộp xen lẫn sự lo lắng và cả nghi ngờ. Không biết liệu mình có thể hoàn thành thật tốt công việc này hay không? Bước vào nhà của bé ấy, mình cảm nhận ngay được một bầu không khí tương đối thoải mái và dễ chịu.
Sau buổi kiểm tra đầu tiên, bé bộc lộ rõ ràng sự thông minh, nhạy bén của bản thân. Đặc biệt, mình biết bé có đam mê đối với nghệ thuật khi nhìn thấy những tấm bằng khen treo trên tường, khi bé khoe với mình về những lần được lên sóng truyền hình. Ở độ tuổi lên 9, có lẽ đó là một sự may mắn đối với các bậc Phụ huynh. Theo lẽ thường, người làm Gia sư như mình cũng được “nhẹ gánh” một chút. Nhưng mình vẫn cố gắng duy trì mức độ tập trung cao nhất cho công việc.
Trong quá trình dạy, mối quan hệ giữa mình với bé được duy trì khá tốt. Bài vở cũng giữ ở mức tương đối ổn định. Bé hiểu bài rất nhanh. Duy chỉ có một điểm là bé thường không hoàn thành bài tập về nhà. Dù cho đó chỉ là việc thực hiện 3, 4 phép tính nhân chia. Nghĩ bé còn nhỏ, lại có nhiều bài vở ở trường nên mình cũng cho qua không để bụng gì. Cho đến khi mình chợt nhận ra rằng, nếu bé không làm bài tập toán của ngày đó thì y như rằng hôm sau bé không hề nhớ gì. Mình phải tốn một khoảng thời gian giảng đi giảng lại.
Phụ huynh thời điểm này cũng thường nhắn tin trao đổi với mình qua tin nhắn. Mình theo đó để lên một lộ trình học ổn định nhất cho bé. Mình đi từ những ví dụ chi tiết nhất cho đến việc sơ đồ hoá bài giảng để hiệu quả tiếp thu ở mức tốt nhất đối với tuổi của bé. Tuy nhiên, mọi sự không bao giờ như mình mong muốn. “Có công mài sắt, có ngày nên kim”, một người dù có được học cùng bậc danh sư đệ nhất. Nhưng nếu không tự mình rèn luyện lấy kĩ năng cho riêng mình thì cũng sẽ không thu được gì cả.
Mình quyết định hỏi thẳng bé về lý do bé không làm bài tập, bé ngay lập tức đáp với mình: “Hôm qua em đi diễn Noel tới tận nửa đêm mới về nhà. Một lát nữa em lại phải nghỉ mất 2 tiết đầu của buổi học để đi diễn tiếp”. Trong 5 giây, mình như bị đông cứng lại. Trước hết là bởi cảm giác ngạc nhiên khi một đứa trẻ mới chỉ có 9 tuổi phải gánh một “thời gian biểu” dày đặc như vậy. Sau cùng là sự thất vọng và tự trách bản thân tột cùng. Ở khoảng khắc ấy, mình nhận ra rằng mọi công sức mình dồn cho em từ trước đến giờ đều đổ xuống sông xuống biển cả.
Hôm đó là thứ hai, ngày 28 tháng 12, chỉ còn 3 ngày nữa là đến năm mới. Vẫn như thường ngày, mình lên xe máy thẳng hướng quận 12 từ sáng sớm. Đến trước cửa nhà, mình thấy một chiếc xe máy lạ, không giống chiếc xe nào mà mình từng thấy ở nhà bé. Và một bạn nữ tầm tuổi mình đang đứng ở phía cuối xe. Tức khắc, một linh cảm không hề tốt đã được dự báo trước đó chiếm lấy tâm trí mình, sự nhộn nhạo trong mình bỗng dâng lên đến đỉnh điểm.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, mình cũng xuống xe. Thấy bé đang ngồi ở dưới nhà, mình cất tiếng gọi như bao ngày: “Lên phòng học nào em”. Đáp lại mình là sự im lặng, kèm theo một đôi mắt đầy hoang mang, xen lẫn một chút ái ngại của bé. Trong tích tắc, mình đã hiểu ra toàn bộ vấn đề. Mình-đã-bị-“đuổi”-việc-không-báo-trước!
Bà ngoại bước đến, giải thích cho mình hiểu. Mẹ của bé hôm qua đã liên hệ trực tiếp trung tâm Gia sư về việc sẽ ngừng việc dạy của mình lại và tìm một bạn mới, dù chỉ còn khoảng 1 tuần nữa là đến ngày thi cuối học kì I. Bằng một sự bình tĩnh đến lạ kỳ. Mình nói lời chào với bà, với bé, để lại một lời chúc may mắn đến với người bạn “đồng nghiệp” kia rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.
Mình không về thẳng nhà vội, mà đến một chỗ gần đó, bình tĩnh gọi cho mẹ của bé. Dẫu sao mình cũng cần một lời giải thích thật cặn kẽ. Thế nhưng mà, những gì mình nhận lại được là những câu từ đại loại như: “Hiện tại chị không còn liên quan gì tới em, chị liên hệ với chính nơi nhận em để đổi Gia sư chứ không phải thông qua em”. Mình cố gắng giải thích về việc họ chỉ là trung tâm giới thiệu. Sau đúng 1 tháng họ sẽ không còn quan hệ gì với em nữa, nên bản thân em mới là người chị cần phải báo.
Chị phụ huynh nọ đáp lại mình bằng những lời thực sự khiến cảm xúc của mình chạm đáy của sự tồi tệ. Mình chủ động cúp máy. Sau đó, mình đã khóc như một đứa trẻ mà không tài nào kiềm chế được nữa. Mình nhắn tin với mẹ, kể lại một tràng rồi rưng rức nước mắt. Mình hiểu đó là những chông gai đường đời mà bất cứ một ai cũng phải trải qua để mà trưởng thành. Nhưng mà nếu có một hướng giải quyết để đôi bên cùng có lợi thì liệu những gì hôm nay mà mình và cả rất nhiều bạn sinh viên khác đang, đã rồi sẽ phải trải qua, nó có thực sự đáng không?
Hiện tại, dưới sự giới thiệu của một người bạn thân thời cấp ba, mình đã nộp đơn ứng tuyển vào eTeacher. Đó là công việc hiện tại của mình sau biến cố trên. Vẫn là sự kiên trì với đam mê mà mình đã nuôi dưỡng bằng cả tình yêu cháy bỏng. Tính cho tới hôm nay, khi mình đang ghi những dòng này thì sự việc trên đã là nằm ở thì quá khứ được 3 tháng nay rồi. Sự tức giận hay hoang mang cũng đã không còn nữa.
Mình không bao giờ cho phép bản thân mình được quên câu chuyện này. Bởi lẽ đó là kinh nghiệm quý giá đầu tiên mà mình trải nghiệm. Trước khi trở thành một nhà giáo giỏi, bạn phải trở thành một người có đầy đủ cái tâm của một người thầy. Bạn phải biết trân trọng, thương yêu học trò của mình bằng cả trái tim. Và kịp thời khuyên nhủ khi gặp khó khăn, cũng như động viên khuyến khích khi đạt được thành công trên con đường của chính mình. Sau đó mới tính đến chuyên môn nghề nghiệp. Bởi một lẽ đơn giản “Thầy cô chính là người cầm tay, mở ra trí óc và chạm đến trái tim”.
[/fusion_text][fusion_code]PGRpdiBpZD0iZ2V0Zmx5LW9wdGluLWZvcm0taWZyYW1lLTE2Mjk0NzQ0NDE0ODIiPjwvZGl2PiA8c2NyaXB0IHR5cGU9InRleHQvamF2YXNjcmlwdCI+IChmdW5jdGlvbigpeyB2YXIgciA9IHdpbmRvdy5kb2N1bWVudC5yZWZlcnJlciAhPSAiIj8gd2luZG93LmRvY3VtZW50LnJlZmVycmVyOiB3aW5kb3cubG9jYXRpb24ub3JpZ2luOyB2YXIgcmVnZXggPSAvKGh0dHBzPzpcL1wvLio/KVwvL2c7IHZhciBmdXJsID0gcmVnZXguZXhlYyhyKTsgciA9IGZ1cmwgPyBmdXJsWzBdIDogcjsgdmFyIGYgPSBkb2N1bWVudC5jcmVhdGVFbGVtZW50KCJpZnJhbWUiKTsgY29uc3QgdXJsX3N0cmluZyA9IG5ldyBVUkxTZWFyY2hQYXJhbXMod2luZG93LmxvY2F0aW9uLnNlYXJjaCk7IHZhciB1dG1fc291cmNlLCB1dG1fY2FtcGFpZ24sIHV0bV9tZWRpdW0sIHV0bV9jb250ZW50LCB1dG1fdGVybSwgdXRtX3VzZXIsIHV0bV9hY2NvdW50OyBpZigoIXVybF9zdHJpbmcuaGFzKCd1dG1fc291cmNlJykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9zb3VyY2UnKSA9PSAnJykgJiYgZG9jdW1lbnQuY29va2llLm1hdGNoKG5ldyBSZWdFeHAoJ3V0bV9zb3VyY2UnICsgJz0oW147XSspJykpICE9IG51bGwpeyByKz0gIiYiICtkb2N1bWVudC5jb29raWUubWF0Y2gobmV3IFJlZ0V4cCgndXRtX3NvdXJjZScgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX3NvdXJjZScpICE9IG51bGwgPyAiJnV0bV9zb3VyY2U9IiArIHVybF9zdHJpbmcuZ2V0KCd1dG1fc291cmNlJykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV9jYW1wYWlnbicpIHx8IHVybF9zdHJpbmcuZ2V0KCd1dG1fY2FtcGFpZ24nKSA9PSAnJykgJiYgZG9jdW1lbnQuY29va2llLm1hdGNoKG5ldyBSZWdFeHAoJ3V0bV9jYW1wYWlnbicgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fY2FtcGFpZ24nICsgJz0oW147XSspJykpWzBdOyB9IGVsc2UgeyByKz0gdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9jYW1wYWlnbicpICE9IG51bGwgPyAiJnV0bV9jYW1wYWlnbj0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9jYW1wYWlnbicpIDogIiI7fSBpZigoIXVybF9zdHJpbmcuaGFzKCd1dG1fbWVkaXVtJykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9tZWRpdW0nKSA9PSAnJykgJiYgZG9jdW1lbnQuY29va2llLm1hdGNoKG5ldyBSZWdFeHAoJ3V0bV9tZWRpdW0nICsgJz0oW147XSspJykpICE9IG51bGwpeyByKz0gIiYiICtkb2N1bWVudC5jb29raWUubWF0Y2gobmV3IFJlZ0V4cCgndXRtX21lZGl1bScgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX21lZGl1bScpICE9IG51bGwgPyAiJnV0bV9tZWRpdW09IiArIHVybF9zdHJpbmcuZ2V0KCd1dG1fbWVkaXVtJykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV9jb250ZW50JykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9jb250ZW50JykgPT0gJycpICYmIGRvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fY29udGVudCcgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fY29udGVudCcgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX2NvbnRlbnQnKSAhPSBudWxsID8gIiZ1dG1fY29udGVudD0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9jb250ZW50JykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV90ZXJtJykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV90ZXJtJykgPT0gJycpICYmIGRvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fdGVybScgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fdGVybScgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX3Rlcm0nKSAhPSBudWxsID8gIiZ1dG1fdGVybT0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV90ZXJtJykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV91c2VyJykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV91c2VyJykgPT0gJycpICYmIGRvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fdXNlcicgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fdXNlcicgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX3VzZXInKSAhPSBudWxsID8gIiZ1dG1fdXNlcj0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV91c2VyJykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV9hY2NvdW50JykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9hY2NvdW50JykgPT0gJycpICYmIGRvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fYWNjb3VudCcgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fYWNjb3VudCcgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX2FjY291bnQnKSAhPSBudWxsID8gIiZ1dG1fYWNjb3VudD0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9hY2NvdW50JykgOiAiIjt9IGYuc2V0QXR0cmlidXRlKCJzcmMiLCAiaHR0cHM6Ly9jc2toLmV0ZWFjaGVyLnZuL2FwaS9mb3Jtcy92aWV3Zm9ybS8/a2V5PWdreG91WlFFbDBPMGhzcTBJemY4bmh5Nm5Mc3RIenR4SnE1MlcxUVllVDBFZVl5SnEzJnJlZmVycmVyPSIrcik7IGYuc3R5bGUud2lkdGggPSAiMzIwcHgiO2Yuc3R5bGUuaGVpZ2h0ID0gIjMyMHB4IjtmLnNldEF0dHJpYnV0ZSgiZnJhbWVib3JkZXIiLCIwIik7Zi5zZXRBdHRyaWJ1dGUoIm1hcmdpbmhlaWdodCIsIjAiKTsgZi5zZXRBdHRyaWJ1dGUoIm1hcmdpbndpZHRoIiwiMCIpO3ZhciBzID0gZG9jdW1lbnQuZ2V0RWxlbWVudEJ5SWQoImdldGZseS1vcHRpbi1mb3JtLWlmcmFtZS0xNjI5NDc0NDQxNDgyIik7cy5hcHBlbmRDaGlsZChmKTsgfSkoKTsgPC9zY3JpcHQ+[/fusion_code][/fusion_builder_column][/fusion_builder_row][/fusion_builder_container]