[fusion_builder_container hundred_percent=”no” equal_height_columns=”no” menu_anchor=”” hide_on_mobile=”small-visibility,medium-visibility,large-visibility” class=”” id=”” background_color=”” background_image=”” background_position=”center center” background_repeat=”no-repeat” fade=”no” background_parallax=”none” parallax_speed=”0.3″ video_mp4=”” video_webm=”” video_ogv=”” video_url=”” video_aspect_ratio=”16:9″ video_loop=”yes” video_mute=”yes” overlay_color=”” video_preview_image=”” border_size=”” border_color=”” border_style=”solid” padding_top=”” padding_bottom=”” padding_left=”” padding_right=””][fusion_builder_row][fusion_builder_column type=”1_1″ layout=”1_1″ background_position=”left top” background_color=”” border_size=”” border_color=”” border_style=”solid” border_position=”all” spacing=”yes” background_image=”” background_repeat=”no-repeat” padding_top=”” padding_right=”” padding_bottom=”” padding_left=”” margin_top=”0px” margin_bottom=”0px” class=”” id=”” animation_type=”” animation_speed=”0.3″ animation_direction=”left” hide_on_mobile=”small-visibility,medium-visibility,large-visibility” center_content=”no” last=”no” min_height=”” hover_type=”none” link=””][fusion_text columns=”” column_min_width=”” column_spacing=”” rule_style=”default” rule_size=”” rule_color=”” hide_on_mobile=”small-visibility,medium-visibility,large-visibility” class=”” id=””]
Nghề Gia sư – Sự chuẩn bị kĩ lưỡng nào cũng mang đến quả ngọt
Mỗi nghề, mỗi việc lại cho ta những cách thức khác nhau để cân bằng xúc cảm của chính mình. Đối với “Nghề Gia sư” – công việc gắn với trách nhiệm. Và hơn hết nó đòi hỏi chúng mình đối mặt với nhiều bạn học sinh khác nhau, nhiều “cái khó”, nhiều “cái dễ” khác nhau. Mỗi cá nhân cũng sẽ có những cách thật riêng để cân bằng cảm xúc của chính mình.
Có bao giờ bạn tự hỏi, cần bao nhiêu phần trăm xúc cảm, bao nhiêu phần trăm lý trí để ra một quyết định? Với mình, từng bước đi hay sự lựa chọn nào đều dễ bị chi phối bởi cảm xúc. Đôi khi điều đó lại chính là khuyết điểm của bản thân. Và mình luôn cố gắng tìm ra cách thức để cân bằng nó. Mỗi nghề, mỗi việc lại cho ta những cách thức khác nhau để cân bằng xúc cảm của chính mình. Đối với “Nghề Gia sư” – công việc gắn với trách nhiệm. Và hơn hết nó đòi hỏi chúng mình đối mặt với nhiều bạn học sinh khác nhau, nhiều “cái khó”, nhiều “cái dễ” khác nhau. Mỗi cá nhân cũng sẽ có những cách thật riêng để cân bằng cảm xúc của chính mình.
Đối với mình, đến với “Nghề Gia sư” cần sự chuẩn bị một cách nghiêm túc. Và phải thật đầy đủ về mọi mặt mà trước hết là hành trang kiến thức. Bất kì sự chuẩn bị kĩ lưỡng nào cũng sẽ mang đến một kết quả tốt hơn. Và việc phải soạn bài trước khi đi dạy không còn là một yêu cầu công việc. Đó là một quy định chung phù hợp với nguyên tắc riêng mà mình cần phải tuân theo.
Chuẩn bị bài trước đã cho phép mình mang đến cho học sinh nhiều cái hay của các bài giảng văn. Đôi lúc là những “chuyện bên lề” khi người nghệ sĩ tạo ra một tác phẩm. Và mình cũng tự tin truyền đạt cho các bạn ấy kiến thức một cách đầy đủ theo lối dễ hiểu nhất. Mình chia quỹ thời gian trong tuần dành cho việc học. Và cả việc chuẩn bị bài đi dạy một cách đều đặn. Có lẽ, vì mình luôn dành sự yêu thích cho môn Văn. Nên khi soạn bài mình được sống dậy những cảm xúc thuở còn ngồi trên ghế nhà trường. Đâu đó những câu giảng tâm đắc vẫn vọng lại. Nó chính là động lực thôi thúc mình nỗ lực trong công việc. Các bạn thì sao, bạn chuẩn bị bài dạy của mình như thế nào?
Theo thói quen, mình thường chuẩn bị trước các bài giảng cho những văn bản hay. Ngoài ra còn có cả những đề ôn luyện theo từng học kì. Thông thường mình sẽ soạn bài nhiều hơn, nhanh hơn những gì các bạn đang học. Mục đích là để luôn có những phương án dự phòng cho các buổi tăng cường. Hay khi các bạn có những thay đổi trong lịch học để kịp thời hỗ trợ.
Có rất nhiều tình huống “oái ăm” xảy ra trong suốt hành trình làm Gia sư của mình. Nhất là bước vào giai đoạn luyện thi cho các bạn lớp 9. Phải nói rằng, đó là khoảng thời gian căng thẳng của cả Gia sư và trò. Dù mình đã xây dựng thói quen chuẩn bị bài từ trước. Tuy nhiên, những lúc này mình hay tự hỏi bao nhiêu sự chuẩn bị là đủ. Mình đã lo lắng rằng nếu chỉ có chừng ấy đề, chừng ấy bài thì phải chăng là không bao quát hết nội dung cho các bạn ấy. Bấy nhiêu bài tập cũng khiến mình chưa an tâm để các bạn bước vào kì thi quan trọng như vậy.
Càng lo lắng bao nhiêu, mình càng tự nhủ phải cố gắng tìm tòi tư liệu nhiều thêm bấy nhiêu. Công việc đi dạy là vậy. Vất vả ở khâu chuẩn bị bài, soạn bài. Nhưng đó là kĩ năng không thể không có. Giữa áp lực nhiều bề của cả việc học và cuộc sống thường ngày. Việc chuẩn bị tài liệu đi dạy càng trở nên thách thức. Dẫu là vậy vẫn phải bình tĩnh, biết phân chia thời gian để hoàn thành từng việc một, vội vàng hay chán nản là điều không nên xảy đến.
Các bạn có biết cuộc sống khác với trường học ở chỗ nào không? Cuộc sống cho bạn thực hành trước rồi mới đem đến bài học. Chứ không phải cho bạn bài học trước để rồi thực hành. Một bài học đắt giá mà mình chiêm nghiệm được từ những “trận khủng hoảng cảm xúc” khi soạn đề ôn luyện. Đó là cách để mình giữ được một cái đầu đủ tỉnh táo, một trái tim đủ ấm nồng để khiến cho các bạn học trò dẫu có vào thời gian ôn thi căng thẳng. Nhưng không sợ hãi và không ngán ngẫm môn Văn.
Trước hết hãy “tự kiểm” lại chính mình (reflect bản thân). Và đặt ra câu hỏi cho những gì mình đã làm được, sẽ làm được, tin là mình làm được. Mình thường hay lặp lại quá trình “tự kiểm” bằng cách viết nhật ký mỗi ngày, mỗi tuần. Vì mình tin rằng, hành động hiểu mình, lắng nghe bản thân mình, nhìn nhận đúng những gì mình đang làm là bước đầu tiên để cảm xúc không bị lung lay. Điều đó giống như điểm tựa của bản thân mình.
Điều quý giá thứ hai mà mình có được đó chính là bài học về việc đi tìm, xây dựng và nuôi dưỡng nguồn cảm hứng. Gia sư, với mình, cũng giống như những ngành nghề sáng tạo khác vậy. Vì sao ư? Bởi vì chúng ta làm việc với con người, làm sao để học sinh hiểu được điều mình mình đang nói. Đó là nghệ thuật truyền đạt đòi hỏi mình phải thay đổi nhiều phương thức khác nhau trong quá trình truyền đạt kiến thức.
Nếu mình duy chỉ đến với học trò bằng trang giấy A4 đã soạn sẵn. Đọc và nói những gì mình cảm nhận mà không biết rằng học sinh của mình có thực hiểu và cũng cảm nhận giống mình hay không. Có lẽ … mình đã không duy trì được công việc này đến ngày hôm nay. Mỗi một bạn, mình đều tìm ra phương pháp truyền đạt sao cho phù hợp và hiệu quả nhất. Do đó, mình cần thật nhiều nguồn năng lượng và ý tưởng cho mỗi bài dạy văn.
Mình thường “nuôi” ý tưởng trong quá trình đọc sách và đặc biệt là đọc báo mỗi ngày. Một “bí kíp” nho nhỏ của mình đó là mình đã tìm được “một điệu hồn” đồng điệu với mình. Khi bản thân chia sẻ với người khác sẽ giúp cho chính mình cải thiện và học hỏi được nhiều điều hay ho lắm. Để mình có thêm nguồn cảm hứng mang những trang văn đến cho các bạn nhỏ. Đó là cách mà mình đã dùng để biến những xúc cảm của mình trở thành thứ gia vị làm cho công việc Gia sư càng thêm “đậm đà”. Và để cho mỗi ngày đi dạy các bạn học trò của mình sẽ có những cảm thụ thật mới mẻ về văn học.
Mình luôn muốn nhắn nhủ đến với các bạn, những bạn đã và đang gắn bó với công việc này, những bạn có dự định sẽ tìm đến cái “nghề” này, Gia sư không đơn thuần là một nghề nghiệp. Nó mang đến cho mình sự kiên nhẫn, sự bền bỉ. Nó còn cho mình cơ hội để tiếp xúc và kết nối. Hành trình làm Gia sư cho phép mình trưởng thành cùng sự tiến bộ của học trò.
[/fusion_text][fusion_code]PGRpdiBpZD0iZ2V0Zmx5LW9wdGluLWZvcm0taWZyYW1lLTE2Mjk0NzQ0NDE0ODIiPjwvZGl2PiA8c2NyaXB0IHR5cGU9InRleHQvamF2YXNjcmlwdCI+IChmdW5jdGlvbigpeyB2YXIgciA9IHdpbmRvdy5kb2N1bWVudC5yZWZlcnJlciAhPSAiIj8gd2luZG93LmRvY3VtZW50LnJlZmVycmVyOiB3aW5kb3cubG9jYXRpb24ub3JpZ2luOyB2YXIgcmVnZXggPSAvKGh0dHBzPzpcL1wvLio/KVwvL2c7IHZhciBmdXJsID0gcmVnZXguZXhlYyhyKTsgciA9IGZ1cmwgPyBmdXJsWzBdIDogcjsgdmFyIGYgPSBkb2N1bWVudC5jcmVhdGVFbGVtZW50KCJpZnJhbWUiKTsgY29uc3QgdXJsX3N0cmluZyA9IG5ldyBVUkxTZWFyY2hQYXJhbXMod2luZG93LmxvY2F0aW9uLnNlYXJjaCk7IHZhciB1dG1fc291cmNlLCB1dG1fY2FtcGFpZ24sIHV0bV9tZWRpdW0sIHV0bV9jb250ZW50LCB1dG1fdGVybSwgdXRtX3VzZXIsIHV0bV9hY2NvdW50OyBpZigoIXVybF9zdHJpbmcuaGFzKCd1dG1fc291cmNlJykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9zb3VyY2UnKSA9PSAnJykgJiYgZG9jdW1lbnQuY29va2llLm1hdGNoKG5ldyBSZWdFeHAoJ3V0bV9zb3VyY2UnICsgJz0oW147XSspJykpICE9IG51bGwpeyByKz0gIiYiICtkb2N1bWVudC5jb29raWUubWF0Y2gobmV3IFJlZ0V4cCgndXRtX3NvdXJjZScgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX3NvdXJjZScpICE9IG51bGwgPyAiJnV0bV9zb3VyY2U9IiArIHVybF9zdHJpbmcuZ2V0KCd1dG1fc291cmNlJykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV9jYW1wYWlnbicpIHx8IHVybF9zdHJpbmcuZ2V0KCd1dG1fY2FtcGFpZ24nKSA9PSAnJykgJiYgZG9jdW1lbnQuY29va2llLm1hdGNoKG5ldyBSZWdFeHAoJ3V0bV9jYW1wYWlnbicgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fY2FtcGFpZ24nICsgJz0oW147XSspJykpWzBdOyB9IGVsc2UgeyByKz0gdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9jYW1wYWlnbicpICE9IG51bGwgPyAiJnV0bV9jYW1wYWlnbj0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9jYW1wYWlnbicpIDogIiI7fSBpZigoIXVybF9zdHJpbmcuaGFzKCd1dG1fbWVkaXVtJykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9tZWRpdW0nKSA9PSAnJykgJiYgZG9jdW1lbnQuY29va2llLm1hdGNoKG5ldyBSZWdFeHAoJ3V0bV9tZWRpdW0nICsgJz0oW147XSspJykpICE9IG51bGwpeyByKz0gIiYiICtkb2N1bWVudC5jb29raWUubWF0Y2gobmV3IFJlZ0V4cCgndXRtX21lZGl1bScgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX21lZGl1bScpICE9IG51bGwgPyAiJnV0bV9tZWRpdW09IiArIHVybF9zdHJpbmcuZ2V0KCd1dG1fbWVkaXVtJykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV9jb250ZW50JykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9jb250ZW50JykgPT0gJycpICYmIGRvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fY29udGVudCcgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fY29udGVudCcgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX2NvbnRlbnQnKSAhPSBudWxsID8gIiZ1dG1fY29udGVudD0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9jb250ZW50JykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV90ZXJtJykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV90ZXJtJykgPT0gJycpICYmIGRvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fdGVybScgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fdGVybScgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX3Rlcm0nKSAhPSBudWxsID8gIiZ1dG1fdGVybT0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV90ZXJtJykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV91c2VyJykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV91c2VyJykgPT0gJycpICYmIGRvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fdXNlcicgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fdXNlcicgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX3VzZXInKSAhPSBudWxsID8gIiZ1dG1fdXNlcj0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV91c2VyJykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV9hY2NvdW50JykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9hY2NvdW50JykgPT0gJycpICYmIGRvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fYWNjb3VudCcgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fYWNjb3VudCcgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX2FjY291bnQnKSAhPSBudWxsID8gIiZ1dG1fYWNjb3VudD0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9hY2NvdW50JykgOiAiIjt9IGYuc2V0QXR0cmlidXRlKCJzcmMiLCAiaHR0cHM6Ly9jc2toLmV0ZWFjaGVyLnZuL2FwaS9mb3Jtcy92aWV3Zm9ybS8/a2V5PWdreG91WlFFbDBPMGhzcTBJemY4bmh5Nm5Mc3RIenR4SnE1MlcxUVllVDBFZVl5SnEzJnJlZmVycmVyPSIrcik7IGYuc3R5bGUud2lkdGggPSAiMzIwcHgiO2Yuc3R5bGUuaGVpZ2h0ID0gIjMyMHB4IjtmLnNldEF0dHJpYnV0ZSgiZnJhbWVib3JkZXIiLCIwIik7Zi5zZXRBdHRyaWJ1dGUoIm1hcmdpbmhlaWdodCIsIjAiKTsgZi5zZXRBdHRyaWJ1dGUoIm1hcmdpbndpZHRoIiwiMCIpO3ZhciBzID0gZG9jdW1lbnQuZ2V0RWxlbWVudEJ5SWQoImdldGZseS1vcHRpbi1mb3JtLWlmcmFtZS0xNjI5NDc0NDQxNDgyIik7cy5hcHBlbmRDaGlsZChmKTsgfSkoKTsgPC9zY3JpcHQ+[/fusion_code][/fusion_builder_column][/fusion_builder_row][/fusion_builder_container]