Nghề Gia sư – Thầy và trò cùng với việc học Online
Mình đã làm Gia sư được 03 năm ở eTeacher.vn
Hi, xin chào mọi người, mình là Quốc Khải đây. Một chàng sinh viên năm hai đến từ Bách Khoa. Mình cũng là một cậu Gia sư nhỏ của eTeacher nữa. Tính tới thời điểm hiện tại thì cũng đã bước sang năm thứ 3 mình đồng hành cùng eTeacher. Tháng 9 năm 2019, mình còn chân ướt chân ráo vào Sài Gòn để trở thành sinh viên năm nhất. Mình phải tự lập, lo toang cho cuộc sống. Dần dần thúc đẩy mình cần tìm một công việc để có thêm một khoản cá nhân riêng. Ấy thế mà cái duyên gắn kết cùng nghề Gia sư đến trong cái lúc mình không thể ngờ.
Nhân duyên gì khiến mình đến với eTeacher ?
Vào một buổi chiều, mình đi học về và thấy đứa bạn cùng phòng đang chăm chú viết bản sơ yếu lý lịch. Cũng vì một chút tò mò nên mình lân la hỏi bạn ấy xem sao. Nghe bạn nói thì mình cũng thấy hay đấy. Mình thấy cũng thích thích. Lúc đó mình nghĩ dẫu sao thì cũng có đứa bạn đi trước nên cũng đỡ lạc lõng. Thế là mình cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà quyết định nộp cv ứng tuyển làm Gia sư luôn.
Lấy mẫu là bản cv của cậu bạn. Sau đó điều chỉnh thông tin cá nhân, thành tích học tập của bản thân trong những năm tháng phổ thông. Hôm sau đó mình theo địa chỉ lên công ty để nộp hồ sơ. Tiếp nhận cv của mình lúc đó chính là chị Huyền siêu dễ thương, giọng nói cực dịu dàng luôn. Tâm lý của mình khi ấy là lần đầu đi phỏng vấn nên khá run, hồi hộp nữa mà được chị Huyền phỏng vấn thì cảm giác lo lắng dễ gì còn nữa.
Thế là 2 tuần sau khi nộp cv, mình may mắn được trúng tuyển vòng hồ sơ và phỏng vấn. Mình phải chuẩn bị tâm thế bước sang vòng training để quyết định liệu mình có đủ thực lực để trở thành Gia sư của eTeacher hay không. Và may mắn một lần nữa mĩm cười với mình khi vừa đạt ngưỡng công nhận đủ năng lực. Kể từ giây phút đó mình chính thức góp mặt vào hàng ngũ hơn 3000 gia sư tài năng của eTeacher. Trời ơi ta nói, lúc đó thấy mình gút chóp thôi luôn!
Học sinh đầu tiên của mình
Tầm hơn một tháng kể từ ngày chính thức trở thành gia sư eTeacher, mình may mắn nhận được lớp đầu tiên. Đó là lớp báo bài 6. Học sinh của mình lúc đó đang theo học ở trường Vinschool. Bé rất ngoan với thành tích học tập đáng nể, nhất là đối với môn toán. Đặc biết bé khá thích thú với kiến thức về khoa học và vũ trụ.
Sau giờ học bé hay hỏi mình về thế giới ngoài kia thế nào? Có giống với những gì bé tưởng tượng hay không? Rồi mình nán lại để kể bé nghe nhiều điều mình biết. Hai thầy trò cứ thế mà trò chuyện hồi lâu thì mình mới chịu ra về. Lần đầu tiên mình đi dạy với nhiều nỗi lo lắng về bản thân, liệu bài mình giảng bé có hiểu hết không? Mình dạy có nhanh quá không? Bài này đưa cho bé giải có khó quá không?… Cùng nhiều nhiều câu hỏi đặt ra khác nữa. Và hầu như các câu hỏi của mình đều được anh Cường phụ trách lớp ngày ấy giải đáp giúp mình. Mình càng vững vàng tâm lý và ngày càng cứng cáp hơn trên chính đôi chân của mình.
Một thời gian không dài sau đó
Một thời gian không dài sau đó mình nhận thêm một lớp Lý và Hóa 11 nữa. Học trò đồng hành cùng với mình không ai khác chính là bé Lê Đức Phát. Bé là học sinh đạt học bổng xuất sắc trong lễ Tôn Vinh Gia Sư 15/11 của eTeacher vào năm 2020. Lúc đấy mình dạy song hành 2 lớp. Vừa đi học vừa đi dạy dần dần tạo điều kiện cho mình tích lũy thêm nhiều kiến thức sư phạm cho bản thân. Biết sắp xếp thời gian sao cho cân đối và hợp lý hơn. Ngoài ra mình còn có thêm một khoản thu nhập riêng nữa.
Mấy tháng sau đó, vì thay đổi lịch học ở trường nên mình không còn đồng hành cùng lớp báo bài 6 nữa. Nhưng mình vẫn đảm nhận lớp bé Phát. Bé Phát rất ít nói ở giai đoạn đầu khi mới làm quen. Bản thân mình là người hoạt bác nên hay đặt nhiều câu hỏi. Những câu hỏi đó không chỉ ở môn học mà còn nhiều câu ngoài lề khác để bé có thể mở lòng với mình nhiều hơn. Tuy nhiên bé cũng ít khi chịu nói chuyện với mình nên cũng khá là khó để mình hiểu bé nhiều.
Thời gian thấm thoát trôi đi, bé Phát dần dần nói nhiều hơn, tương tác với mình tốt hơn. Bé còn chủ động giải thích các bài toán theo cách hiểu của bé thay vì chọn cách im lặng như trước kia. Thực sự mà nói lúc đấy mình rất là vui, một niềm khó tả thành câu từ. Nó khiến mình có thêm nhiều động lực trên con đường truyền tri thức.
Thời kì đại dịch virus corona
Mùa xuân 2020, cả thế giới phải hứng chịu đại dịch virus corona. Lúc bấy giờ mình đã từ quê vào lại Sài Gòn để chuẩn bị học offline theo thông báo nhà trường. Khi đó mình nhận thêm một lớp ôn thi vào 10 của một bé ở quận 2 nữa. Bé học khá giỏi và nguyện vọng thi vào trường chuyên của thành phố. Mình rất đắn đo và suy nghĩ liệu bản thân có đủ năng lực để ôn luyện cho bé hay không? Sau khi trằn trọc thì mình chọn đồng hành cùng bé và sẵn sàng đẩy năng lực bản thân lên tầm cao mới. Tiếp tục hành trình dạy song hành 2 lớp.
Bắt đầu hành trình học online
Khi đại dịch bùng phát trên diện rộng và tiến tới tình trạng xấu nhất là phải giãn cách toàn xã hội. Các lớp mình đang dạy đều chuyển hết về hình thức tương tác online. Lúc đó thực sự mình không thích cách dạy online thế này. Vì cơ bản mình chưa dạy kiểu này bao giờ. Sau đó thì mình dần quen và lại thích với hình thức dạy trực tuyến này luôn.
Sau đó mình cũng rời thành phố về lại nhà. Và liên hệ với 2 bé qua Facebook để hướng dẫn cách thức cài đặt và học tập qua Zoom. Sau đó cả thầy và trò học cùng nhau qua màn hình laptop. Theo lịch học mà thầy trò kết nối Zoom với nhau. Ngày đầu kết nối thì gặp khá là nhiều khó khăn. Từ việc kết nối internet không ổn định, không vào được lớp. Đến việc bị giới hạn thời gian, khó viết chữ. Hay là tắt tiếng đột ngột trong quá trình học, tiếng bị rè, ngắt quãng. Mỗi khó khăn, tuy nhỏ thôi nhưng nhiều cái thì cũng thành ra một vấn đề lớn. Bởi thế mà cả thầy và trò đều phải kết nối với nhau sớm hơn 5 10 phút.
Trong cái khó ló cái vui
Trong suốt thời gian tương tác gia sư phải liên tục hỏi lại là học trò bên đó có nghe rõ hết không. Học trò xác nhận là nghe rõ thì mới thờ phào nhẹ nhõm mà tiếp tục dạy. Ơ thế mà cũng khá là vui. Thầy trò tương tác mọi lúc mọi nơi. Khó khăn nào rồi cũng sẽ có cách giải quyết, rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn cả.
Nghề gia sư hay nghề làm nhà giáo cũng thế. Đó là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Mình chọn làm gia sư và đi trên con đường mình chọn như một quãng thanh xuân thật đẹp của cuộc đời mình. Dẫu sau này, có ra sao thì mình vẫn tự hào rằng tháng năm ấy mình làm gia sư. Trên con đường ấy có lúc thăng hoa, có lúc như những âm trầm. Có những giai đoạn bản thân mình thấy gục ngã, áp lực vô cùng. Thậm chí là nghi ngờ vào năng lực của chính bản thân mình. Nhưng trên con đường truyền tri thức đó, mình muốn đến cùng học trò đến mục tiêu cuối cùng, cháy hết mình cùng lý tưởng của bé.
Đôi khi có một chút buồn vì
Đôi khi cũng có một chút buồn cũng đến từ vị trí của cậu học trò nhỏ. Bài tập mình giao về nhà bé không có chịu giải. Bài cũ về nhà cũng không xem lại. Trong quá trình học cũng không chịu hợp tác cùng mình. Đôi khi kiểm tra bài cũ bé không trả lời được như thể bài cũ là kiến thức gì đó hoàn toàn mới đối với bé. Thậm chí lắm lúc không chịu học cùng với mình. Không chỉ thế mà còn nhiều nhiều những lúc khiến tâm trạng bản thân không được vui như thế nữa.
Một điều mình biết chắc chắn là mình không đơn độc
Tuy nhiên có một điều mình biết chắc chắn là mình không đơn độc. Những lúc như thế mình thường tâm sự với anh chị quản lý lớp. Dù khó khăn thế nào thì anh chị đều cố gắng tìm cách giải đáp giúp mình cả. Anh chị cùng mình phân tích, tìm nguyên nhân và đưa ra giải pháp cho những tình huống đó.
Có thể lý do xuất phát từ bản thân mình khiến bé không chịu hợp tác. Hay vì một số lý do khách quan khác. Rồi sau đó mình tập thay đổi cách dạy, chuyển hướng cho bé đến cách tiếp cận kiến thức mới dễ dàng hơn. Rồi mình lấy nhiều ví dụ thực tế gần gũi với bé hơn để diễn đạt kiến thức. Từng ngày mình cố gắng hết khả năng của mình từng chút một để giúp bé tốt hơn trong việc học.
Nỗ lực của mình đã được đền đáp một cách xứng đáng
Và rồi, sự nỗ lực của mình đã được đền đáp một cách xứng đáng bằng học bổng mà bé đã đoạt được trong lễ tôn vinh. Lúc đó mình vui, một niềm vui thực sự rất khó tả thành lời. Cũng từ đó mà mình ra một điều rằng, bản thân mình cứ không ngừng cố gắng, mãi luôn nỗ lực cho mục tiêu cuối cùng trên con đường mình đã chọn.
Khoảng thời gian vừa qua, ngay lúc này và mãi sau này, mình vẫn tự hào mình là gia sư eTeacher. Mình hãnh diện về bản thân mình, khả năng và quyết định của mình. Cảm ơn eTeacher đã cho em được góp mặt vào hàng ngũ hơn 3000 gia sư tài năng của công ty. Cảm ơn eTeacher đã cho em được tỏa sáng. Cho em được tự hào với tri thức bản thân và được truyền nguồn tri thức đó đến nhiều người.
Nếu có ai hỏi mình quyết định đúng đắn nhất của mình ở năm đầu đại học là gì thì mình sẽ không ngại mà nói rằng đó là ứng tuyển vào eTeacher. Mình yêu eTeacher như cách mà eTeacher yêu mình. Ở đó không chỉ có các anh chị quản lí yêu thương mình như gia đình. Mà ở nơi đó, mình còn tìm được tình yêu của đời mình, một bạn nữ gia sư đến từ trường kinh tế.
From Bách Khoa with love
Để đọc thêm nhiều mẩu chuyện hay, vui lòng xem tại Fanpage “Nghề Gia sư“.


[/fusion_text][fusion_code]PGRpdiBpZD0iZ2V0Zmx5LW9wdGluLWZvcm0taWZyYW1lLTE2Mjk0NzQ0NDE0ODIiPjwvZGl2PiA8c2NyaXB0IHR5cGU9InRleHQvamF2YXNjcmlwdCI+IChmdW5jdGlvbigpeyB2YXIgciA9IHdpbmRvdy5kb2N1bWVudC5yZWZlcnJlciAhPSAiIj8gd2luZG93LmRvY3VtZW50LnJlZmVycmVyOiB3aW5kb3cubG9jYXRpb24ub3JpZ2luOyB2YXIgcmVnZXggPSAvKGh0dHBzPzpcL1wvLio/KVwvL2c7IHZhciBmdXJsID0gcmVnZXguZXhlYyhyKTsgciA9IGZ1cmwgPyBmdXJsWzBdIDogcjsgdmFyIGYgPSBkb2N1bWVudC5jcmVhdGVFbGVtZW50KCJpZnJhbWUiKTsgY29uc3QgdXJsX3N0cmluZyA9IG5ldyBVUkxTZWFyY2hQYXJhbXMod2luZG93LmxvY2F0aW9uLnNlYXJjaCk7IHZhciB1dG1fc291cmNlLCB1dG1fY2FtcGFpZ24sIHV0bV9tZWRpdW0sIHV0bV9jb250ZW50LCB1dG1fdGVybSwgdXRtX3VzZXIsIHV0bV9hY2NvdW50OyBpZigoIXVybF9zdHJpbmcuaGFzKCd1dG1fc291cmNlJykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9zb3VyY2UnKSA9PSAnJykgJiYgZG9jdW1lbnQuY29va2llLm1hdGNoKG5ldyBSZWdFeHAoJ3V0bV9zb3VyY2UnICsgJz0oW147XSspJykpICE9IG51bGwpeyByKz0gIiYiICtkb2N1bWVudC5jb29raWUubWF0Y2gobmV3IFJlZ0V4cCgndXRtX3NvdXJjZScgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX3NvdXJjZScpICE9IG51bGwgPyAiJnV0bV9zb3VyY2U9IiArIHVybF9zdHJpbmcuZ2V0KCd1dG1fc291cmNlJykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV9jYW1wYWlnbicpIHx8IHVybF9zdHJpbmcuZ2V0KCd1dG1fY2FtcGFpZ24nKSA9PSAnJykgJiYgZG9jdW1lbnQuY29va2llLm1hdGNoKG5ldyBSZWdFeHAoJ3V0bV9jYW1wYWlnbicgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fY2FtcGFpZ24nICsgJz0oW147XSspJykpWzBdOyB9IGVsc2UgeyByKz0gdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9jYW1wYWlnbicpICE9IG51bGwgPyAiJnV0bV9jYW1wYWlnbj0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9jYW1wYWlnbicpIDogIiI7fSBpZigoIXVybF9zdHJpbmcuaGFzKCd1dG1fbWVkaXVtJykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9tZWRpdW0nKSA9PSAnJykgJiYgZG9jdW1lbnQuY29va2llLm1hdGNoKG5ldyBSZWdFeHAoJ3V0bV9tZWRpdW0nICsgJz0oW147XSspJykpICE9IG51bGwpeyByKz0gIiYiICtkb2N1bWVudC5jb29raWUubWF0Y2gobmV3IFJlZ0V4cCgndXRtX21lZGl1bScgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX21lZGl1bScpICE9IG51bGwgPyAiJnV0bV9tZWRpdW09IiArIHVybF9zdHJpbmcuZ2V0KCd1dG1fbWVkaXVtJykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV9jb250ZW50JykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9jb250ZW50JykgPT0gJycpICYmIGRvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fY29udGVudCcgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fY29udGVudCcgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX2NvbnRlbnQnKSAhPSBudWxsID8gIiZ1dG1fY29udGVudD0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9jb250ZW50JykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV90ZXJtJykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV90ZXJtJykgPT0gJycpICYmIGRvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fdGVybScgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fdGVybScgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX3Rlcm0nKSAhPSBudWxsID8gIiZ1dG1fdGVybT0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV90ZXJtJykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV91c2VyJykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV91c2VyJykgPT0gJycpICYmIGRvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fdXNlcicgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fdXNlcicgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX3VzZXInKSAhPSBudWxsID8gIiZ1dG1fdXNlcj0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV91c2VyJykgOiAiIjt9IGlmKCghdXJsX3N0cmluZy5oYXMoJ3V0bV9hY2NvdW50JykgfHwgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9hY2NvdW50JykgPT0gJycpICYmIGRvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fYWNjb3VudCcgKyAnPShbXjtdKyknKSkgIT0gbnVsbCl7IHIrPSAiJiIgK2RvY3VtZW50LmNvb2tpZS5tYXRjaChuZXcgUmVnRXhwKCd1dG1fYWNjb3VudCcgKyAnPShbXjtdKyknKSlbMF07IH0gZWxzZSB7IHIrPSB1cmxfc3RyaW5nLmdldCgndXRtX2FjY291bnQnKSAhPSBudWxsID8gIiZ1dG1fYWNjb3VudD0iICsgdXJsX3N0cmluZy5nZXQoJ3V0bV9hY2NvdW50JykgOiAiIjt9IGYuc2V0QXR0cmlidXRlKCJzcmMiLCAiaHR0cHM6Ly9jc2toLmV0ZWFjaGVyLnZuL2FwaS9mb3Jtcy92aWV3Zm9ybS8/a2V5PWdreG91WlFFbDBPMGhzcTBJemY4bmh5Nm5Mc3RIenR4SnE1MlcxUVllVDBFZVl5SnEzJnJlZmVycmVyPSIrcik7IGYuc3R5bGUud2lkdGggPSAiMzIwcHgiO2Yuc3R5bGUuaGVpZ2h0ID0gIjMyMHB4IjtmLnNldEF0dHJpYnV0ZSgiZnJhbWVib3JkZXIiLCIwIik7Zi5zZXRBdHRyaWJ1dGUoIm1hcmdpbmhlaWdodCIsIjAiKTsgZi5zZXRBdHRyaWJ1dGUoIm1hcmdpbndpZHRoIiwiMCIpO3ZhciBzID0gZG9jdW1lbnQuZ2V0RWxlbWVudEJ5SWQoImdldGZseS1vcHRpbi1mb3JtLWlmcmFtZS0xNjI5NDc0NDQxNDgyIik7cy5hcHBlbmRDaGlsZChmKTsgfSkoKTsgPC9zY3JpcHQ+[/fusion_code][/fusion_builder_column][/fusion_builder_row][/fusion_builder_container]